Đây là câu chuyện có thật 100%, theo ý nguyện của bà lão nên tôi muốn chia sẽ với mọi người biết đến. “Cuộc đời thật khốn nạn quá cậu ơi!” đó là câu cửa miệng của bà lão hay nói với tôi khi tôi trò chuyện với bà. Tôi muốn cộng đồng mạng nói lên sự công bằng với Cụ, vì giờ Cụ không biết trông cậy vào ai, Cụ muốn tự vẫn để thoát cảnh uất hận của cuôc đời này. Tôi tạm gọi bà là Cụ Nguyên (vì Cụ tên Nguyên). Tôi thật sự cảm động trước tấm lòng cao cả của bà cụ và sự cô đơn (lúc nào cũng một mình) tuổi về chiều của cụ nên tôi viết lên câu chuyện này để chia sẽ với mọi người và theo nguyện vọng của cụ để mọi người biết đến. Cụ Nguyên bị lạc gia đình từ nhỏ đến nổi giờ này không nhớ, không biết mình lớn lên ở xã, huyện nào mà để tìm về chỉ biết lúc nhỏ Cụ ở Thái Bình. Cụ đã lập gia đình với một sĩ quan chế độ cũ thời trước khi hòa bình, vì Cụ Nguyên không thể có con nên chồng của Cụ đã cưới thêm một Cụ nữa , tôi tạm gọi là Cụ Mai (vì Cụ tên Mai). Cuộc sống hòa thuận nên Cụ Nguyên nuôi nấng học hành cho 4 đứa con của Cụ Mai, xem như con ruột của mình chăm sóc từ khi còn trong bụng mẹ, vậy mà giờ đây 4 đứa con mà Cụ Nguyên chăm sóc ai cũng đã lớn khôn, ai cũng có gia đình riêng, mà không nghĩ đến công lao của Cụ Nguyên đến nỗi Cụ Nguyên thốt lên với tôi rằng, “chăm sóc 4 đứa con (không phải của Cụ Nguyên) từ trong trứng nước, mà giờ này tết đến không được một cục kẹo của chúng nó”. Tôi là người không quen biết đến Cụ mà còn cảm động trước tấm lòng của cụ không hiểu sao 4 người con được chăm sóc của Cụ Nguyên nghĩ thế nào? Lúc nào cần tiền cũng vòi vĩnh Cụ, đến nỗi Cụ Nguyên nói với tôi “Cái gì cũng xin tiền, cái quần, cái áo, chiếc xe … đến nỗi đôi dép cũng xin tiền cụ, nhưng tết đến thì không cho Cụ được 1 cục kẹo nữa, hoặc 1 lời hỏi thăm” Cụ Nguyên đã qua Mỹ năm 1975, đem theo 2 đưa con trai của Cụ Mai sang đó chăm sóc, ở lại Việt Nam chỉ còn 1 người con trai cả và một người con gái với cụ Mai. 2 người con trai theo Cụ Nguyên sang Mỹ họ giờ đã lớn khôn có gia đình riêng và cơ ngơi đàng hàng dọ công lai Cụ Nguyên tạo dựng nên cho họ. Vì cuộc sống bên Mỹ sung sướng nên Cụ Nguyên muốn đưa luôn con trai cả sang Mỹ vì vậy mà Cụ lặn lội từ Mỹ về Việt Nam để lo tiền cho con trai cả sang bên đó, mặc dù con trai cả cũng không phải là con ruột của Cụ Nguyên. Cuộc trở về Việt Nam lần này làm cụ quá thất vọng về cuộc đời, về niềm tin với con cái. Cụ Nguyên nói với tôi rằng sau khi xuống máy bay cụ đã xuống nhà người con gái út của Cụ Mai, người con gái mà Cụ Nguyên chăm sóc lúc còn trong trứng nước, cho ăn học giờ đã có gia đình riêng. Cụ Nguyên bị họ đối xử như một kẻ thù mà Cụ Nguyên không biết lý do tại sao. “Con rể thì xô ra khỏi nhà, con gái thì đánh bầm tím tay, cháu ngoại thì lấy nước dơ đứng trên lầu đổ xuống…” đó là lời kể của Cụ Nguyên với tôi. Cụ đã thắc mắc không biết lý do tại sao chúng làm như vậy với Cụ. Không nhớ ơn chăm sóc, cho ăn học… thì thôi mà giờ còn hành động như vậy. Cụ đã thưa ra chính quyền để đòi lại sự công bằng cho Cụ nhưng không ai giải quyết cho Cụ cả. Còn Cụ Mai thì ban đầu ở chung nhà với Cụ Nguyên (căn nhà này do cụ Nguyên gửi tiền giành giụm từ bên Mỹ về mua và xây dựng, nhưng không do Cụ đứng tên, mà do Cụ Mai đứng tên), nhưng Cụ Mai đã lấy 3 triệu đồng của Cụ Nguyên và đi về ở chung với con gái. Vì tôi thấy không có ai can thiệp giúp đỡ Cụ Nguyên để đòi lại sự công bằng, niềm tin vào cuộc sống này. Tôi đã từng khuyên cụ đến lãnh sự quán Mỹ để họ can thiệp vì Cụ là người quốc tịch Mỹ. Cụ Nguyên mong ước là về Việt Nam sống (dù bên Mỹ hàng tháng Cụ nhận 1000$ và có xe hơi đi) nhưng Cụ muốn về Việt Nam vì đã lớn tuổi. Làm sao giúp đỡ để Cụ được về Việt Nam sống? lúc nào Cụ cũng hỏi tôi về có được vào hộ khẩu không cậu, ai biết thì giúp đỡ giùm Cụ. Còn sau đây là những nội dung cụ nhờ người ta viết mà tôi muốn chia sẽ với mọi người để có cái nhìn đầy đủ hơn:(còn tiếp phần 2, những bảng tường trình sự thật)
ShareFEB
2012